Đỗ Trung Quân (“quê hương là chùm khế ngọt”) viết về chuyện mẹ dạy mình.
—
Thưa mẹ !
Mẹ mất đã hơn 20 năm rồi.Con cũng đã gần…60 năm cuộc đời rồi. Mẹ đã lên cõi tiên,người tiên không trách người trần vậy con xin phép cho con …được ‘phê bình “ mẹ một vụ mà con ấm ức mãi.Vụ đó lớn lên con mới hiểu.
Thưa mẹ
Mẹ nỡ nào gạt thằng con bé bỏng của mẹ.Có thằng nhỏ nào mà không hiếu động,ham chơi ,lười học.Thà mẹ phạt con quì gối úp mặt vào tường hay cho vài cái roi mây quắn đít.Nhưng mẹ không làm thế ,mẹ chả làm gì ngoài cấm con được vào căn phòng cấm duy nhất trong nhà. [ mà khi vào con mới biết nó có to lớn gì đâu chỉ 8 mét vuông với toàn là kệ gỗ].Mẹ cấm vào nhưng đi chợ thì để chìa khóa ngay trong ổ khóa, tất nhiên là con vào.Cái gì cấm càng thích vào.trong ấy có gì? Chỉ toàn sách là sách thứ mà con toàn phải đi thuê ở ngoài cớ sao mẹ giấu con? Cái kho tàng số một thế gian ấy thua gì cái hang chứa vàng của Alibaba và 40 tên cướp.Phẻ ! Thế là con đọc hết Tam Quốc Chí lúc 10 tuổi,đọc hết Đông Chu Liệt Quốc ,Thủy Hử lúc 12 tuổi.đọc Mark Twain, Jack Lon Don khi 14 tuổi.Căn phòng bó mật của mẹ hết còn bí mật rồi nhá,con đã đột nhập được từ lâu rồi nhá.Mà mẹ vẫn không hề hay biết nhá.Sướng thật!
Thưa mẹ
Nhưng trứng gà sao khôn hơn gà mẹ được.Khi 20 tuổi con nhận ra mình đã bị mẹ hiền gạt.Thì ra mẹ muốn con đọc sách,muốn con bớt lêu lổng nên giả vờ cấm con vào nơi mẹ rất muốn con vào.Mẹ giả vờ quên chìa khóa.Mẹ biết hết,mẹ cười thầm…
Nhưng điều con “phê bình” mẹ chính là vì cứ tưởng mình đột nhập được cái kho báu ấy,để mẹ không phát hiện , con đã đọc hết bao nhiêu cuốn sách trong phòng ấy… trong bóng tối,con không dám bật đèn.Kết quả.mẹ đã tặng con cái kính cận dày cộm khi con chỉ 14 tuổi rưỡi.Hai cái “đít chai” dày thêm mỗi tháng,mỗi năm .Nó đã nằm trên sống mũi của con suốt đời.Bây giờ hết cận thì con qua…kính lão,có bỏ được đâu cơ chứ.
Nhưng con biết khi còn sống mẹ cũng ân hận vì điều ấy.Mỗi lần đưa con đi thay kính mẹ lại thở dài.
Thôi thì phê bình thì phê bình.
Mẹ chẳng còn nữa mà nghe phê bình
Và tiếng thở dài rất khẽ ấy…
Nếu mẹ còn,con sẽ bước đến ôm vai mẹ thì thầm “ còn căn phòng nào cấm nữa không hiền mẫu ?”
[ tháng bảy âm lịch 2010]
Source: Còn căn phòng nào cấm nữa không thưa mẹ? | đỗ