Thụy Khuê:
Từ nay, có điều gì không biết, còn ai để hỏi?
Trong bài tựa cuốn Danh Từ Khoa Học, mùa xuân năm 1942, bác viết: “Tôi cũng là mù trong bọn mù, điếc trong làng điếc; nhưng mù phải lần đường, điếc nên dạn súng cho nên không quản ngại khó khăn.”
Trong bài Tựa cuốn Lý Thường Kiệt, bác viết: “Những việc tôi kể trong sách hoàn toàn có chứng và được dẫn chứng. Cũng trong các hạng chứng, tôi chỉ để ý đến những chứng chính xác mà thôi.”
Tinh thần khoa học đó, đã là những viên đá đầu tiên xây dựng cho nền nghiên cứu khoa học xã hội của nước nhà.
Trong suốt nửa thế kỷ này, người thầy dậy chúng ta từ hai chữ i tờ, đến những bài tính đố, vẫn còn đấy, như cây đại thụ tỏa bóng mát, che chở cho những kẻ đến sau. Bây giờ, bác mất đi, mỗi chúng ta, ai cũng mồ côi. Cái học của bác, nhân cách của bác, dù ít dù nhiều, cũng đã nuôi nấng đời sống tinh thần của chúng ta trong nhiều thế hệ.
Từ nay, có điều gì không biết, còn ai để hỏi?Yên Cơ, miền Nam nước Pháp, 7/5/1996
Hợp Lưu, số 29, tháng 6-7 năm 1996,
số tưởng niệm học giả Hoàng Xuân Hãn.
http://thuykhue.free.fr/hxh/index.html