Chạy xe trên đường thì bị tai nạn mất chân (vẫn còn may là sống được).
Ra sân bay tiễn bạn đi du học thì gặp được chồng tương lai.
—
Nữ bác sỹ Bế Thị Băng, dân tộc Tày, thuyết phục ban giám khảo cuộc thi Vẻ đẹp Vầng Trăng Khuyết bằng màn trình diễn nhảy theo vũ điệu tự biên soạn trên một chân.
Gương mặt rạng rỡ, nụ cười thường trực trên môi, tỏa ra nguồn năng lượng truyền cảm hứng cho người khác, đó là chân dung cô Hoa khôi khuyết tật 2019.
Ngoài đời, Băng là một nha sỹ tại một phòng khám ở Hà Nội. Và là một người vợ hạnh phúc.
‘Tỉnh dậy thấy mất một chân’
Sinh ra trong một gia đình dân tộc Tày nghèo tại Cao Bằng, Băng chỉ mong sau này xin được việc làm ở thành phố để gửi tiền về quê giúp bố mẹ.
Mơ ước nhen nhóm thành hiện thực khi sau tốt nghiệp, Băng được nhận làm tại một phòng khám răng tại Hà Nội. Nhưng chưa được bao lâu thì một ngày đang lái xe máy trên đường, một xe container đâm sầm vào Băng.
“Cú tông mạnh đến nỗi tôi văng ra trên con đường đang xây đầy cát sỏi, nhưng lúc đó tôi vẫn tỉnh. Do đó tôi biết mình đã đau đớn thế nào. Nhưng tôi may lắm, anh lái xe tông tôi rất tốt bụng, anh đã xuống xe xem tôi thế nào. Tôi nói ‘anh đưa em vào bệnh viện’. Nếu anh lái xe không làm vậy, chắc tôi đã chết rồi,” Băng kể lại.
Ở bệnh viện, các bác sỹ tiên lượng trường hợp của Băng quá nặng, có nguy cơ không qua khỏi. Một chân và vùng bụng bị tổn thương, rách nát.
“Tôi còn nhớ câu đầu tiên tôi nói với bố khi ông đến vệnh viện là ‘con xin lỗi bố’. Tôi thấy có lỗi biết bao vì mình đã bị thế này… Tôi chưa từng làm bố mẹ lo lắng bao giờ. Tôi lúc nào cũng chỉ mong kiếm tiền giúp gia đình. Bước ngoặt này xảy ra với tôi quá sớm,” Băng kể lại.
Các bác sỹ phải tháo bỏ một chân của Băng đến tận khớp háng. Băng cũng trải qua nhiều cuộc phẫu thuật khác để tái tạo thành bụng.
Dù tiên lượng xấu, Băng tỉnh dậy sau 4 ngày hôn mê. Điều đầu tiên Băng được bác sỹ cho biết là cô đã phải tháo bỏ một chân. Thoạt tiên Băng không tin.
“Tôi đưa tay quờ xuống dưới để xem chân mình đâu. Quờ mãi, quờ mãi vẫnkhông thấy chân đâu! Tôi còn phải cấu vào chân còn lại xem có phải mình đang mơ không. Lúc biết là thật, nước mắt tôi trào ra. Không phải vì quá buồn, mà do tôi quá bất ngờ và sợ hãi.”
Lúc đó Băng mới 24 tuổi. Mới đi làm. Còn chưa có người yêu.
‘Tự kiếm tiền mua chân giả’
Để chạy chữa cho Băng, bố mẹ cô đã bán sạch cả trâu, thóc giống, và ‘phải đi mua từng cân gạo để ăn hàng ngày’.
Một mình ở Hà Nội, tự chăm sóc vết thương trên cơ thể hàng ngày, Băng nói nhất định phải hồi phục để đi xin việc.
Sau đó là đến những ngày tập đi bằng một chân. Ban đầu có lúc Băng mất thăng bằng ngã lộn nhào ra sau. Nhưng sau một thời gian luyện tập, Băng đã lấy lại sức và đi lại thoăn thoắt bằng nạng.
Cảm giác hụt hẫng ban đầu cũng qua nhanh. “Sau khi hồi phục, lại có thể tung tăng trên một chân, tôi lại thấy vui vì mình vẫn đi lại được, vẫn khỏe mạnh, sẽ lại đi làm, sẽ kiếm tiền gửi về nhà.”
“Một thời gian sau, người sếp cũ gọi điện mời vào làm việc ở phòng khám nha của vợ chồng anh ấy và giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi có việc, có lương. Tôi nhảy, tôi bơi, tôi tung tăng đi lại. Tôi còn sống. Tôi vui lắm.”
“Ban đầu tôi đi một chân ra nơi công cộng mà không nghĩ ngợi lo lắng gì. Nhưng chính cái nhìn và bình luận của người khác bắt đầu làm tôi thấy ngại. Ai cũng nói ‘ôi nó bị cụt chân kìa’. Một lần tôi lên xe bus, mọi người nhìn tôi xì xào ‘Nó xinh thế mà lại chỉ có một chân, thật tội nghiệp’. Tôi thì nghĩ mọi người có thể nói khác đi, rằng ‘cô ấy giỏi quá, chỉ có một chân mà vẫn đi lại được bằng xe bus như người bình thường!’
“Sau đó tôi nghĩ nhất định phải ‘sắm’ cho mình một cái chân giả để dùng khi đi ra đường. Nhưng một chiếc chân giả khá đắt, khoảng 40 triệu đồng. Nhà tôi thì khánh kiệt rồi. Sau đó một thời gian, tôi dành dụm tiền đi làm, thêm ít tiền mẹ và dì cho, đủ được một chiếc chân giả cho mình. Tôi không phải ngại khi đi ra đường nữa.”
“Thế mà chỉ được một thời gian thì tôi đâm ‘nhờn’, mọi người có nhìn hay bình phẩm gì tôi cũng không thấy quan trọng nữa. Thế là chỉ khi nào có việc cần thiết lắm tôi với mang chân giả. Còn lại tôi vẫn đi ra chợ, đi chơi bằng một chân. Ai nhìn và cười tôi thì tôi đều mỉm cười. Tôi chỉ thấy vui thôi.”
Nhảy múa và làm từ thiện
Màn biểu diễn vũ điệu Ba Tư trên một chân thuyết phục BGK cuộc thi Vẻ đẹp Vầng Trăng Khuyết là Băng tự biên soạn.
“Tôi mê nhảy múa từ nhỏ. Sau khi bình phục sau tai nạn, tôi mang hồ sơ đi xin việc khắp nơi nhưng đều bị tự chối. Lúc đấy tôi thấy buồn nên nghĩ phải làm gì để mình vui. Tôi tìm các video nhảy và tự học theo. Cứ luyện tập dần dần, tôi thấy mình nhảy đẹp hơn, người mềm mại hơn, uyển chuyển hơn.”
“Từ trước đến nay có ai biên soạn bài nhảy cho người một chân đâu, nên tôi tự biên soạn cho mình. Tôi bắt đầu đăng các video nhảy múa lên YouTube.”
“Khi tham gia Vẻ đẹp Vầng Trăng Khuyết, ban đầu tôi định hát. Nhưng thấy thí sinh nào cũng hát nên tôi nghĩ mình sẽ làm cái gì khác đi, thôi thì nhảy vậy.”
“Lúc trình diễn tôi nghĩ chắc ban giám khảo và khán giả sẽ buồn cười lắm. Họ sẽ cười lăn ra mất vì tôi nhảy nhót trên một chân. Hóa ra mọi người đều thích, vỗ tay và khen tôi rất nhiều,” Băng cười và cho biết.
Sau khi đoạt giải, Băng tiếp tục tham gia các hoạt động thiện nguyện để giúp người có hoàn cảnh khó khăn – những việc mà cô từng làm từ thời sinh viên.
“Trước đây tôi vẫn thường đóng góp giầy dép, quần áo cũ, hoặc tiền… cho người nghèo. Nhưng tôi thường tự làm và đến tận nơi trao. Nhưng bây giờ tôi bắt đầu tham gia vào các hội nhóm để sức lan tỏa được rộng hơn, lôi kéo được nhiều người hơn nữa vào các hoạt động giúp đỡ người có hoàn cảnh bất hạnh.”
“Tham gia cuộc thi giúp tôi thấy tự tin hơn, có thêm nhiều bạn bè cùng cảnh ngộ, từ đó hiểu thêm và cùng giúp đỡ nhau vượt qua hoàn cảnh để vui sống.”
“Vừa qua tôi tham gia hát cùng các bạn khuyết tật để quyên tiền giúp các bệnh nhân khó khăn. Chúng tôi tổ chức hát ở các điểm công cộng trong thành phố. Khi đã đủ một mức tiền đặt ra thì sẽ đến các bệnh viện, các trung tâm người khuyết tật để trao tặng.”
Ngoài ra, Băng còn tham gia chương trình Linens for life – chuyên quyên góp vải cũ, làm sạch và phân phát cho các bà mẹ có trẻ sơ sinh ở vùng núi.
Cô cũng vừa trở thành đại sứ chương trình tiện nguyện Mottainai 2019 “Trao yêu thương – Nhận hạnh phúc” của Báo Phụ nữ Việt Nam” – một chương trình quyên góp đồ đã qua sử dụng, bán, đấu giá để gây nguồn quỹ hỗ trợ cho trẻ em thiệt thòi, đặc biệt là trẻ em bị mồ côi, tàn tật do tai nạn giao thông.
“Mất chân không buồn bằng bị kỳ thị. Tôi từng đi xin việc nhiều nơi mà không được chỉ vì tôi có một chân. Lúc đấy tôi thấy buồn nhất. Điều này cũng xảy ra với nhiều bạn khuyết tật khác.”
“Tôi chỉ muốn xã hội hãy cho người khuyết tật một cơ hội. Đừng nhìn vào vẻ bên ngoài, hãy nhìn vào năng lực của họ.”
Hạnh phúc riêng
Hiện Băng đã lập gia đình với một giáo sư toán học người Đức và đang chờ ngày đoàn tụ với chồng.
Băng tình cờ gặp chồng tương lai tại sân bay khi cô tiễn một người bạn lên đường đi du học.
“Khi đó anh ấy hỏi đường và chúng tôi chỉ nói vài câu xã giao, bâng quơ. Rồi có dịp tình cờ gặp lại nhau ở Hồ Tây, anh ấy nhận ra tôi, rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Lúc đó anh ấy vẫn không biết là tôi chỉ có một chân, vì tôi đeo chân giả.”
“Khi thân thiết hơn, trong một lần đi bơi, tôi tháo chân giả ra rồi nhảy xuống nước. Vậy mà anh ấy cũng không tỏ ý ngạc nhiên gì cả mà vẫn trò chuyện với tôi như bình thường.”
“Tôi nói với anh ’em còn biết nhảy nữa’ và cho anh xem các video tôi nhảy chỉ với một chân. Sau này anh chia sẻ thấy yêu tôi sau khi xem xong các video tôi nhảy múa.”
Kể chuyện về hôn nhân, Băng nói mọi việc đều đến hết sức tự nhiên. “Tôi không nghĩ mình bất hạnh – khi bị mất chân. Cũng không nghĩ sau đó mình may mắn – vì các danh hiệu, vì ‘lấy được chồng ngoại quốc’, v.v… Tôi nghĩ rằng tôi là người hạnh phúc. Được trở về sau tai nạn, với tôi là được sống cuộc sống thứ hai. Lại được đi lại bình thường, hít thở bình thường, lại vẫn được làm việc để giúp đỡ gia đình. Tôi hạnh phúc lắm.”
Câu chuyện về Bế Thị Băng nằm trong loạt bài “Những phụ nữ Việt truyền cảm hứng” của BBC. Mời các bạn đón đọc về hai nhân vật nữa lần lượt trong hai tuần tiếp theo.
Source: Hoa khôi một chân ‘nhảy múa và làm từ thiện’ – BBC News Tiếng Việt