Thơ My Thục: “Rồi cũng Trăng về”

by , under Uncategorized

“RỒI CŨNG TRĂNG VỀ”

Tập thơ của My Thục

Nguyễn Xuân Xanh giới thiệu

 

Trước khi chân lý truyền ánh sáng chiến thắng xuống những vùng sâu thẳm của trái tim, sức mạnh thơ bắt lấy các tia sáng của nó, và những đỉnh cao của nhân loại sẽ tỏa sáng khi màn đêm còn ẩm ướt nằm dưới các thung lũng.

Friedrich Schiller

Con người cần đến nhà thơ để diễn tả những gì mà bản thân anh ta không thể diễn đạt được. Anh ta bị xúc động từ một hiện tượng, một cảm xúc mà anh ta tìm kiếm ngôn ngữ để diễn tả, nhưng thấy kho ngôn ngữ của mình không đủ, và vì thế nhà thơ phải đến giúp anh ta.

Johann Wolfgang von Goethe

Ai không nghe thấy tiếng thơ / là thô thiển, dù người ấy là ai.

Johann Wolfgang von Goethe

 

 

Tập thơ Rồi cũng Trăng về của My Thục. Nxb Đà Nẵng, tháng 10, 2021

Tuần qua tôi chờ đợi món quà sách của một người bạn cũ lâu lắm chưa gặp (Nguyễn Hữu Vinh, Stuttgart). Chưa biết sách gì. Tập thơ “Rồi cũng Trăng về” của nhà thơ nữ My Thục, ở Duy Xuyên, Quảng Nam rồi cũng đã tới. Tập thơ được trình bày và in rất mỹ thuật, nhẹ nhàng và thanh tao, với những dòng chữ viết tay của tác giả rất nghệ thuật ở bìa sách. Nhưng điều quan trọng hơn cả là nó gây ấn tượng rất mạnh mẽ, về chất thơ cũng như về hình ảnh và ý tưởng được diễn tả tinh tế trong đó. Từ lâu tôi chưa được những vần thơ trữ tình truyền cảm như thế. Nữ tác giả đã trang điểm cho tình yêu nhiều mộng mị, nhiều cánh bay và giấc mơ, nâng cao “xung lực” để nó trở thành bất tử. Yêu đến “tan xác” với người yêu, đến khi nằm “dưới ba thước đất” với anh, yêu đến khi trở thành cát bụi trong vũ trụ với anh thì quả là tình yêu bất tử. Chẳng phái các nguyên tử cũng “yêu nhau” đó sao? Chúng yêu nhau như từ kiếp trước, tìm đến nhau với sự đồng cảm để kết thành những thực thể mới. Hóa học, từ này được hiểu ở phương Tây, cũng là yêu. Và cũng nhờ “tình yêu” đó mới có con người và vũ trụ. Hölderlin gặp nàng Diotima mới chợt hiểu rằng, ô, họ đã yêu nhau từ kiếp trước, và trong chốc lát ông đã sống lại như cành cây khô ngỡ chết lại đâm chồi.

Tình yêu của nhà thơ luôn luôn là “giông bão và thôi thúc”, hiền hòa nhưng lại thấm sâu vào từng thớ thịt của tâm hồn. Tình yêu của My Thục thanh cao, dung dị nhưng sâu thẳm. Nó luôn luôn được tái tạo bằng những hình ảnh mới sống động. Một tập thơ của những vần thơ đẹp của trái tim, thì thầm mà cao vút, đọc luôn luôn thấy mới và truyền cảm hứng. Nó có không gian lớn và nhiều cung điệu và hương vị. Riêng bài Cố quận, những câu đầu tình cờ có cùng ý tưởng với bài Nắng lên của tôi.

Thơ của cô phá cách, nhưng vẫn rất thơ theo nghĩa Dichtung của Đức. Thơ có nhiều cách “dệt”, My Thục có cách dệt riêng của mình, cũng như tình yêu của cô không ngừng được tái tạo bằng những sợi chỉ cảm xúc mới. Thơ My Thục đã “ném những tia sáng yêu thương xuống những vùng sâu của trái tim” như Schiller nói. Thung lũng tình yêu cũng còn nhiều ẩm ướt, nhưng không thiếu những ngày nắng đẹp, giống như một vùng sinh thái. Cô đã giúp những người yêu có thêm một không gian, một ngôn ngữ mà họ không diễn tả được – và hơn thế nữa. Sau Xuân Diệu, My Thục sẽ tạo ra một thể thơ yêu mới chăng?

Xin có vài lời giới thiệu ngắn trong khuôn khổ thời gian, và vài bài thơ của tác giả trong tập thơ:

 

BÃO ANH

trong đêm

nghe tin bão tới

mắt bão xoay tròn

như anh vừa lao đến em

vừa loay hoay liếc gái

hihi

 

người ta trông bão chuyển hướng

em thì mong anh đừng chệch lối bao giờ

người ta sợ gãy đổ

còn em,

yêu dấu ơi

em sẵn sàng hoang tàn thành quách

trong cơn bão tình anh…

(Ảnh của Nguyệt Khanh)

 

CHỜ XUÂN

anh hỏi quê nhà vào xuân chưa

én có vế chao lượn đồng xưa?

em vui áo mới như năm cũ

hay nhớ anh lòng hoài giăng mưa?

 

anh ạ quê mình xuân đã sang

hàng cây tạm biệt những khô vàng

chổi non bẽn lẽn trong nắng sớm

ngơ ngác nhìn ngàn mây lang thang

 

và lòng em nhớ anh nhiều lắm

đất trời xuân nhưng ta vắng nhau anh

chưa về tình xuân chưa biếc

mùa em còn rưng rưng nguyên màu…

 

anh bảo quê người vẫn tuyết rơi

phố người trắng mãi nỗi không vui

những ngày xưa cũ không về nữa

chùng lòng, anh khẽ gọi… quê ơi…

 

anh nhặt bên đường chiếc lá bay

nghe lòng vừa chạm sợi heo may

hồn anh mùa cũ sầu xa xứ

xuân vẫn mơ hồ xa như mây…

 

CHIẾC ÁO

em là chiếc áo cũ càng rồi

đâu dám khoác lên đời anh thêm nữa

nhưng thương nỗi chiếc áo kia vẫn thơm mùi

                                                             đôi lứa

vẫn lụa mềm như thuở biết yêu anh

 

áo em dịu dàng thơ dại mong manh

mà hạnh phúc xưa hồng lên từng thớ vải

chiếc áo em từng hân hoan mê mải

yêu thiết tha phủ ấm trái tim người

 

tháng năm trôi chiếc áo đã cũ rồi

cũ rích rích anh có nên đừng mặc nữa?

đời sẽ úa màu mà lòng anh cần tươi mãi

nuôi khát khao mê đắm cõi người

 

ôi phải chi em chiếc áo cuối cùng

được ôm anh yên nằm sâu ba thước đất

được mục ruỗng được cùng anh tan nát

cùng đi vê’ nơi chẳng phải nhân gian

 

anh ơi,

đành áo em… từng sợi vải lỡ làng…

 

 

ĐỢI EM VỀ!

em sẽ vê’ nơi ấy

quyết cưới anh làm chồng

làm đôi chim liền cánh

giữa đất trời mênh mông

 

anh của em tài giỏi lại

hiền khô dễ thương

dẫu trèo đèo lội

suối ngại gì không tơ vương

 

mình bên nhau sớm tối

cùng đọc sách, đi câu

dong thuyền trên sông nhỏ

(gió hôn sóng ngọt ngào)

 

đêm, đôi lòng ôm nhau

im ru nhau dịu dàng

hơi thở nhau tan với

hương trăng…

thầm mênh mang…

 

anh ở yên đấy nhé

(đừng đi đâu loanh quanh

các nàng bắt đi mất)

đợi em về cưới anh…

 

 

CỐ QUẬN

nắng đã lên kìa anh

mùa rộn ràng biết mấy

lá xôn xao đến vậy

mà em lại một mình!

 

tiếng chim kêu đầu cành

hình như vườn đẩy gió

nụ hoa còn đang nở

(cho em còn yêu anh)

 

mặc vô vàn nổi trôi

của mây trời bốn phía

buổi chiều với em, ngồi

gửi thương về hướng gió

 

dẫu tình còn khốn khó

dẫu đời còn tha phương

em vẫn em cố quận

cho anh hoài hoài hương…

.

 

GIÓ…

là gió, là gió, ta cô độc

bơ vơ muôn ngày, tháng, nắng, mưa,…

một hôm hơ hải đời lang bạt

nhớ quá ngày xưa, mơ lối xưa

 

vội vã ta về nơi quán cũ

tìm người năm cũ có còn không

chỉ thấy buồn thiu bàn ghế đổ

thổi qua – mà hiu hắt nỗi lòng

 

tìm nhau thử vể nơi mộ địa

hồn biết đâu còn nhớ gió xưa

tuyệt mù dấu tích qua dâu bể

hương khói còn đau nỗi phập phù

 

thôi đành ly biệt xưa – đành vậy

ta phải đi cho kịp mây ngàn

có tiếng chim chiều buồn não ruột

lòng ta – là gió – đẫm hoang mang

 

hoài ta là gió, ôi là gió

bay mải mê như kiếp lăn trầm

ta tan hoang mãi trong vô định

chẳng biết ngày ngưng nghỉ khốn cùng

 

thả trượt tan tành nơi vách núi

cuộn lòng quằn quại dưới lũng sâu

ôi ta là gió qua trời đất

mơ hồ tiếng hú lạc ngàn sau…

28-9-2017

Ngày 25, 11, 2021